Hỏi đáp

Cái tôi trong văn học là gì

Bạn đang quan tâm đến Cái tôi trong văn học là gì phải không? Nào hãy cùng VCCIDATA đón xem bài viết này ngay sau đây nhé, vì nó vô cùng thú vị và hay đấy!

XEM VIDEO Cái tôi trong văn học là gì tại đây.

Cốt lõi của sáng tạo nghệ thuật là nhằm tạo ra cái tôi. cái tôi là tiền đề của sự đổi mới, là thước đo sức sáng tạo của nhà văn.

Suy nghĩ về cái tôi và cái mới trong văn học

Bạn đang xem: Cái tôi trong văn học là gì

đúng với con người tôi, xuất hiện như một giá trị văn hóa, mang đậm tính nhân văn. tiếng nói riêng ấy, dù có thể được thể hiện ra sao, vẫn “ngân vang âm hưởng của tất cả những gì thuộc về nhân loại,” của thời đại và dân tộc. trong văn học, cái đẹp không thuộc về cái tôi khép kín, lạc lõng như ốc đảo, cũng không phải cái tôi cá nhân cực đoan khước từ giá trị cao quý mà “cái tôi” tự cho. phạm trù cái “tôi” giải thích sự tiến bộ, đồng thời xác định cá tính sáng tạo trong văn học. Sáng tạo cái mới, tìm tòi cái mới trở thành nhu cầu thẩm mỹ của nhà văn. chính khát vọng “tồn tại” đã cuốn hút người viết. tất nhiên, không phải cái gì mới cũng thuộc về “cái tôi của người sáng tạo”, nhất là khi nhà văn, nhà thơ chưa tìm thấy mình, chưa biết mình là ai thì mọi thứ đối với anh ta chỉ là sự thật. thử nghiệm, tìm đường của bạn.

thật kỳ lạ và bất ngờ, tại một thời điểm nào đó, trong chiếc hộp tối tăm đó, – như Bergson nói “đột nhiên một tia sáng (…) tâm trí mới xuất hiện vào thời điểm đó với sức mạnh của tia chớp” – đã sinh ra một công việc. nghệ sĩ không nên giới hạn trong một vài mô hình, mà nên biết mong muốn tạo ra tác phẩm có giá trị. không còn cách nào khác phải làm: nỗ lực đổi mới, tìm kiếm cách thể hiện độc đáo trong nghệ thuật, tìm tòi những cách khám phá và thể hiện cuộc sống bằng hình ảnh khác nhau. Kant nói: “Dấu hiệu của tài năng nằm ở khả năng định hình tác phẩm và do đó tạo ra các quy tắc hoàn toàn mới cho nghệ thuật. tuy nhiên, những gì được gọi là “mới” đôi khi trở nên mơ hồ và không ổn định. các hệ quy chiếu khác nhau dẫn đến các định giá khác nhau.

Nhiều người nói: thơ lãng mạn có một quan niệm thẩm mỹ mới: coi con người là tiêu chuẩn của cái đẹp, con người là trung tâm của vũ trụ. Ta lại thấy, thước đo cái đẹp ấy đã có từ thời nguyễn du: “ngày vui ngắn chẳng tày gang”, trước nguyễn trai còn táo bạo hơn nhiều: “bóng trâm ngọc / Gương sông soi bóng. “. tóc đen “. Do đó, có hai vấn đề sau đây. Thứ nhất, cái độc đáo trong văn học không hoàn toàn do đánh giá tạo ra, bản thân chúng là những giá trị khách quan, là sản lượng sáng tạo không mệt mỏi của người nghệ sĩ. Thứ hai: không thể xác định được” cá tính ” với “sự mới mẻ”, mặc dù chúng vốn dĩ rất thân thiết và thường đi cùng nhau, có mối liên hệ nhân quả.

mới là biểu hiện của đổi mới, nhưng đổi mới không chỉ tạo ra cái mới, đổi mới có thể tạo ra một cuộc cách mạng lớn với xu hướng tích cực: thoát khỏi những giá trị thẩm mỹ cũ kỹ, lạc hậu; bổ sung và làm phong phú thêm kho tàng giá trị thẩm mỹ của dân tộc. do đó, việc phát hiện ra những nét độc đáo và nhận ra cái mới là công việc nghiên cứu cốt truyện về sự sáng tạo của nhà văn về vẻ đẹp, sự hoàn thiện trong nghệ thuật. phải có cái “số” nhất định, mới thống nhất được với nhau thì mới tạo nên nét đẹp, nét riêng. cái mới ở dạng cảm quan là vẻ đẹp bên ngoài. chúng ta tiếp xúc và nhận ra “cái mới” đầu tiên, chứ không phải “đặc điểm phân biệt.” Tất nhiên, không phải ai cũng có khả năng nhìn thấy “nhân cách”. Los lu, che lan vien, han mac tu, luu trong lu, xuan dieu, dinh hung, huy near … moi. nhưng chính cái “tôi” đã không làm họ tan biến trong khuôn khổ thơ ca lãng mạn đương thời. Cần có tài năng và sự tinh tế như hoài niệm để nắm bắt được cái “phong”, cái “gió” của từng thi sĩ trong bản hòa tấu hiện đại ấy.

tiêu chuẩn của “nhân cách” là sự kỳ dị không thể lặp lại, tính hoàn thiện thẩm mỹ cao. chân lý của cái mới là sự lệch lạc, chống lại các đường rãnh. Để thấy được cái mới, cần phải so sánh với cái cũ, cái truyền thống trong văn học. để nhận ra “cá tính”, để khẳng định vẻ đẹp của chính mình, chúng ta phải so sánh với những cái khác tương tự, thậm chí so sánh cái mới này với cái mới khác. nếu một cái gì đó mới xuất hiện ở tầm vĩ mô và hình thành một thời đại văn học mới, một trào lưu mới và một trào lưu sáng tác mới, thì “nhân cách” sẽ hình thành nên cái tôi của người sáng tạo, giúp chúng ta phân biệt thế giới nghệ thuật này với thế giới nghệ thuật khác và không thể hỗn hợp với cái chung.

XEM THÊM:  Cách uống thuốc elevit

trẻ sơ sinh vì một số nhu cầu thẩm mỹ phải được kiểm tra theo thời gian. Tất nhiên, tính bền vững của cái mới như một tiêu chí chứng minh tính xác đáng của cuộc tìm kiếm, đồng thời là câu trả lời khẳng định sự dũng cảm cần thiết của một gương mặt văn học. thực hành cũng được tham gia, để xác định đầy đủ xem điều này là mới hay không. cái mới vừa là một phạm trù thẩm mỹ vừa là một phạm trù lịch sử. cái mới trong văn học, hiểu theo nghĩa rộng, không chỉ là cái có “tương lai” và thúc đẩy sự tiến bộ của văn học, mở ra khuynh hướng, khuynh hướng mới trong sáng tác. cái mới là mọi thứ nảy sinh trong hoàn cảnh xã hội mới, tồn tại đối lập với cái cũ.

Xem thêm: Tế bào thực vật gồm những thành phần nào và chức năng ra sao?

nhưng cái cổ không nhất thiết cản trở sự tiến bộ của văn học: nhiều điển cố mang dấu ấn văn hóa của thời đại đã qua, dấu ấn cá tính sáng tạo của tác giả, trở thành “kinh điển”. cái cũ, trên tất cả, rất quen thuộc. nó gần gũi và đôi khi trở thành một truyền thống văn học. cái mới đích thực bao giờ cũng thể hiện cái tôi văn hóa, cái tôi sáng tạo cụ thể. cái tôi là thước đo chính xác nhất cho mọi giá trị văn học. Không có gì mới trong phép biện chứng của Người không kế thừa cái cũ, tiếp thu và cải tạo trên cơ sở cái cũ. trong văn học (cũng như trong các sự vật hiện tượng diễn ra trong đời sống xã hội), cái mới này luôn được thay thế bằng cái mới. cái mới chân chính thể hiện sự phát triển cao của nghệ thuật, tự hoàn thiện cho đến khi trở thành hình mẫu, nó không chỉ thuộc về hiện tại mà còn thuộc về văn hóa nghệ thuật trong tương lai. nó là cái mới của thời đại, không phải là lỗi mốt, đang nhanh chóng tàn lụi.

cái mới cũng có xu hướng tự sửa mình để trở thành cái đẹp. nếu cái đẹp là một hình ảnh hài hòa, thì cái mới sinh ra từ mâu thuẫn. phạm trù cái đẹp thiên về cái tĩnh, vì nó phải đạt đến một điểm nào đó mới có cái đẹp, còn phạm trù cái mới thiên về vận động: “mới” phải là cái thừa. cái đẹp và cái mới không phải lúc nào cũng giống nhau.

Không phải mọi thứ mới đều là sản phẩm của tình cảm thẩm mỹ lành mạnh, tình cảm đạo đức chân chính. mục tiêu cuối cùng của cái mới là hình thành cái tôi. khả năng sản xuất những điều mới phụ thuộc vào bản ngã. Người nghệ sĩ có “cá tính” trong hình thức thể hiện, khám phá và kiến ​​trúc tác phẩm của mình, nhưng phải luôn đổi mới, nếu không sẽ lặp lại chính mình và trở nên nhàm chán.

Khi “tư duy thơ” trong văn học cao, ông cho rằng: “Cái mới không phải là cái không có. đổi mới cái đang tồn tại cũng là một phương pháp sáng tạo… cái mới trên hết là cái mới trong tư tưởng, tình cảm, tình cảm của nhà thơ ”(văn nghệ 11-1993). thực ra, người xưa thường nói: văn học bắt nguồn từ nghệ thuật. do đó, tính mới trong thơ bắt nguồn từ chủ ý của tác giả. Ngoài ra, việc ngâm thơ để bộc lộ cảm xúc có liên quan đến từng hoàn cảnh, vị trí của người viết, thường xuyên thay đổi. do đó, sự xuất hiện của cái mới trong thơ là điều tất yếu.

Yếu tố nào được cập nhật là tùy thuộc vào quan niệm của người viết về văn học. không thể đưa ra tuyên bố cực đoan rằng nội dung là yếu tố đầu tiên cần được cập nhật. Tác giả của sử thi Văn Tâm đã dẫn ra một ví dụ sinh động và hấp dẫn: Quốc Phong, Đại Nhã, Tiểu Nhã thuộc hàng kinh điển được sáng tác, đều do ý chí và trí tuệ của nhà thơ. sau đó họ làm văn học cho nội dung (tình yêu); và những người giàu có ở thế hệ sau vì cách anh ấy tạo ra nội dung, “vội vàng sử dụng những từ hào hoa để mua danh và lợi”.

Xuân Diệu từng tuyên bố, trong một cuộc gặp gỡ với các nhà văn trẻ Hải Phòng: ‘Xét cho cùng, thơ không có gì mới hay cũ, chỉ có hay và dở. Ai bảo Nguyễn Trãi già thì viết’ tuổi già bạc màu. tóc, râu bạc / xanh nhạt, mắt xanh ‘? cái tốt luôn luôn mới, và cái xấu bị loại bỏ ngay khi bạn mới sinh ra, nó đã cũ rồi, không còn gì nữa. ” Cái cũ là cái lạ tạo nên khoái cảm thẩm mỹ trong sáng tạo được người đọc đánh giá rõ ràng còn cái mới cái mới theo phép thuật của mùa xuân là một phạm trù giá trị không phải là một thực thể nên để biết yếu tố nào gọi là mới thì nó phải nằm ở một hệ thống nhất định. cái mới không phải là cái đầu tiên độc giả biết mà là lần đầu tiên do tác giả khám phá và sáng tạo ra. nó là kết quả của sự vận động nội tại của văn học.

XEM THÊM:  Tại sao chúng ta lại ngáp

nhà văn tạo ra vẻ đẹp. có thiên chức trân trọng và ngợi ca cái đẹp, tìm ra cái đẹp trong đời sống xã hội, thiên nhiên và tâm hồn. Vẻ đẹp trong văn học cổ là vẻ đẹp của sự hài hòa, vẻ đẹp của sự hoàn thiện, thước đo và thuần khiết, vẻ đẹp gắn liền với sự lệ thuộc và ổn định, vẻ đẹp của quá khứ, đáp ứng hài hòa với thiên nhiên vũ trụ. nghệ thuật cổ điển cho rằng vẻ đẹp của con người được biểu hiện ở trí thông minh. chủ nghĩa tình cảm, lãng mạn coi vẻ đẹp ở sự chân thành của trái tim và tình cảm. vẻ đẹp trong văn học trải dài từ vẻ đẹp thiêng liêng đến vẻ đẹp trần thế, từ vẻ đẹp lý tưởng của thời đại đến vẻ đẹp của cá nhân và nhân cách; từ cái đẹp mà con người không thể vươn tới và vươn tới được (cái đẹp huyễn hoặc) đến cái đẹp mà con người có thể chinh phục được trong cuộc đời này, từ cái đẹp khái niệm đến cái đẹp khách quan. luu hiep cho rằng, “nhìn thấy cái đẹp bắt nguồn từ cảm xúc và suy nghĩ của người viết.”

Cái mới trong văn học xuất hiện khi cái cũ không còn đáp ứng được những nhu cầu thẩm mỹ khác nhau của con người, cái cũ được thay thế bằng cái hiện đại. do đó, tính mới trong văn học trên hết là một khái niệm thẩm mỹ.

Nếu không có năng khiếu thẩm mỹ và nhu cầu sáng tạo, nghệ sĩ khó có thể tạo ra những tác phẩm mới có giá trị thẩm mỹ. khám phá những giá trị mới, trạng thái tồn tại mới của cái đẹp, hay vai trò và số phận của cái đẹp; khám phá những xu hướng vận động mới của cuộc sống để hướng tới sự hoàn thiện, nhân văn – đây là những khám phá đáng chú ý trong văn học.

Xem thêm: Tại sao không dùng con lai kinh tế để nhân giống

chẳng hạn, xuân điều ngạc nhiên, sung sướng khi nhận ra trời trên đất, nhà thơ cho rằng cuộc đời vẫn xanh tươi, đầy hương sắc, thanh âm, xuân tình tươi đẹp. ho dzenh thấy “tình chỉ đẹp khi chưa dứt”, để rồi thấy cảnh đẹp như chốn thần tiên. nguyen tuân theo quan niệm người giữ thien là đẹp, thach lam cho rằng đẹp là ở khát vọng đổi đời trong ao tối phẳng lặng. đối với người thanh cao, người đẹp phải biết giữ vững nhân cách trước cái đói, môi trường sống đẹp là môi trường phải nuôi dưỡng nhân tài nảy nở, nâng đỡ ước mơ cao đẹp của con người, hoặc chí ít cũng phải đảm bảo những điều kiện tối thiểu để con người sống an cuộc sống lương thiện theo cách nhìn của người nghệ sĩ này là “sắc đẹp cứu rỗi loài người”, nhưng theo quan điểm của nhà văn khác, người đẹp và tài năng thường gặp khốn khó. những người khác mô tả vẻ đẹp thường mang theo tai họa “trị vì đất nước”. nhiều nhà văn, thông qua lòng nhân ái và chủ nghĩa anh hùng, đã chỉ ra vẻ đẹp của con người.

cái mới trong văn học được kết tinh trong hình tượng nghệ thuật. không có gì mới trong văn học mà cho đến nay được loại bỏ khỏi hình ảnh. chức năng chính của ảnh là phản ánh hiện thực khách quan. do đó, kiểu nhân vật mới xét cho cùng cũng là kiểu người mới trong xã hội được nhà văn phát hiện. nhưng văn học không nhất thiết phản ánh những gì đang có, những gì đã xảy ra mà nó phản ánh những gì có thể có hoặc nên có trong hiện thực, những gì tất yếu xảy ra theo các xu hướng phát triển của lịch sử. do đó, hình tượng nghệ thuật mới là hình tượng chứa đựng lý tưởng thẩm mỹ mới.

văn học không tìm kiếm các tài liệu có sẵn, văn học tạo ra hoặc chọn lọc các tài liệu cần thiết cho chính nó. sự xuất hiện của một chủ đề mới cho thấy phạm vi hiện thực mới được nhà văn khám phá và thể hiện. những chủ đề mới trong văn học luôn gắn liền với tâm lý sáng tạo và thói quen làm việc mới. một nhà Nho lâm vào cảnh nhớ nhà bất ngờ sẽ chọn đối tượng để gửi gắm tâm tư, khác hẳn với một nhà Nho cô đơn “ngoảnh mặt làm ngơ” với chính trị; Những người hâm mộ Nho giáo và các trọng tài sẽ có một lĩnh vực quan tâm khác với việc thực hành các nhà Nho, những người có cơ hội thực hành đạo đức đã học ở cổng.

XEM THÊM:  Doanh nghiệp nhỏ là gì? (Cập nhật 2022)

cùng một chủ đề, nhưng cách xử lý và đặt vấn đề của mỗi nghệ sĩ không giống nhau, do sự không phù hợp về hệ quy chiếu, thế giới quan, sự hiểu biết, tầm nhìn và sự nhạy cảm. cách xử lý mới làm thay đổi ý nghĩa của các nhân vật, ngoài ra – và nói chung – nó tạo ra những hiệu quả nghệ thuật mới, thu hút người đọc. mỗi nghệ sĩ có một cách lựa chọn, miêu tả và thể hiện con người khác nhau, thế giới nghệ thuật có logic nội tại của riêng nó, dựa trên sự hiểu biết về thế giới của con người. thực ra, vấn đề của con người mới trong văn học là quan niệm mới của nghệ sĩ về con người và cách giải thích thế giới của anh ta.

Mối quan hệ thẩm mỹ giữa tác giả và hiện thực luôn thay đổi đã tác động không nhỏ đến hoạt động sáng tạo nghệ thuật. sớm hay muộn các nguyên tắc sáng tác sẽ được điều chỉnh và các phương pháp sáng tác mới sẽ xuất hiện. để tạo ra nội dung mới cho tác phẩm văn học, đòi hỏi người sáng tạo phải có những phẩm chất mới, như một tư tưởng nghệ thuật mới. sự chuyển đổi từ mô hình tư tưởng này sang mô hình tư tưởng khác đánh dấu sự xuất hiện của một thứ mới trong văn học: một kiểu tác giả mới.

nội dung xác định hình thức. nội dung mới tự điều chỉnh hình dạng theo một cơ chế nghệ thuật nhất định, tạo ra những yếu tố hình thức mới phù hợp với chúng. thể loại văn học, luôn luôn “lệch khỏi hệ thống”. khi đó, những gì mới trong văn học có thể được thể hiện ở sự xuất hiện của một thể loại mới, hoặc đơn giản là sự thay đổi và đổi mới bên trong của thể loại. cái mới trong văn học cũng chính là vị trí của các thể loại trong đời sống văn học. Ví dụ, ở Trung Đông, thể loại tiểu thuyết bị coi là văn học “vỉa hè”, không liên quan gì đến sự bình đẳng của Nho giáo. nhưng cuốn tiểu thuyết đã giành được vị trí xứng đáng của nó trong văn học hiện đại. do đó, trong khi văn học hư cấu ngày càng lên ngôi, thì văn học coi trọng chức năng hành chính, chức năng tôn giáo và truyền đạo ngày càng xa rời trung tâm của văn học. sự đổi mới của một thể loại văn học phụ thuộc vào sự khám phá đáng kể của nhà văn đối với các thiết bị nghệ thuật, ngôn ngữ và cấu trúc. chính sự đổi mới của quy luật cấu trúc sẽ mang lại cho tác phẩm “các chức năng khác nhau, các lực lượng khác nhau và các nhiệm vụ khác nhau” (iu.n. tynhianov).

Hình thức ảnh hưởng đến nội dung. hình thức chủ yếu là “nội dung tổ chức bên trong”, thể hiện một nội dung tư tưởng, quan niệm nhất định. không thể máy móc, đơn giản từ trên xuống, cập nhật nội dung trước, dần dần nội dung sẽ tìm ra hình thức mới, có khả năng truyền tải nguyên vẹn thông điệp mới của nghệ sĩ đến độc giả. “Không bao giờ có nội dung mà không có hình thức, cũng như không bao giờ có nội dung mà không có hình thức” (từ điển triết học). hình thức của một tác phẩm là nội dung, sáng tạo nội dung, lựa chọn nội dung thích hợp cho nó. hình thức tổ chức tác phẩm theo những quy luật thể loại nhất định. những nội dung mới ít nhiều sẽ làm sai lệch hình thức thể hiện. hình thức của tác phẩm được đổi mới sẽ làm phong phú thêm nội dung phản ánh, tính mới của nội dung do đó có môi trường thuận lợi để phát triển. khi nhà văn tạo ra một công cụ nghệ thuật, đồng thời anh ta có cơ hội “mở rộng và đào sâu những giới hạn của việc chiếm lĩnh và lý giải nhận thức về hiện thực”. vai trò, vị trí của người nghệ sĩ trong nền văn học dân tộc, trên hết được thể hiện ở sự đổi mới về hình thức thể hiện.

theo báo trần thị khánh / văn nghệ

Xem thêm: Tại sao người tốt lại khổ

Vậy là đến đây bài viết về Cái tôi trong văn học là gì đã dừng lại rồi. Hy vọng bạn luôn theo dõi và đọc những bài viết hay của chúng tôi trên website VCCIDATA.COM.VN

Chúc các bạn luôn gặt hái nhiều thành công trong cuộc sống!

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button